Lịch sử Tiếng_Phoenicia

Chữ Phoenicia là bảng chữ cái phụ âm, hay abjad, đầu tiên.[6] Thường thì hệ chữ này được gọi là "chữ Canaan nguyên thủy" từ khi nó được ghi nhận trên chữ khắc mũi tên đồng cho đến giữa thế kỷ XI TCN, mang tên gọi "chữ Phoenicia" từ 1050 TCN về sau.[7]

Những tuyến đường giao thương và thành phố thuộc địa Phoenicia quan trọng nhất.

Theo góc nhìn ngôn ngữ học truyền thống, tiếng Phoenicia nằm trong nhóm ngôn ngữ Canaan.[3][4] Tuy vậy, do sự khác biệt khó nhỏ giữa các ngôn ngữ, cộng với sự thiếu hụt dữ liệu, việc liệu tiếng Phoenicia là một ngôn ngữ Canaan thống nhất và riêng biệt, hay là nó là một phần của một dãy phương ngữ rộng hơn là chưa rõ. Qua mạng lưới buôn bán trên biển, người Phoenicia lan truyền chữ viết của họ ra Tây Bắc Phi và Nam Âu, nơi nó được người Hy Lạp tiếp nhận. Sau đó, người Etrusca tiếp nhận một thứ chữ biến thể mà rồi lại được người La Mã sửa đổi để thành chữ Latinh.[8]

Tại thuộc địa Carthage, một hậu duệ của tiếng Phoenicia là tiếng Puni hình thành, phát triển. Tiếng Puni rồi cũng mất đi, dù vẫn là ngôn ngữ nói cho đến tận thế kỷ V.

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Tiếng_Phoenicia http://catalogue.bnf.fr/ark:/12148/cb11947410s http://data.bnf.fr/ark:/12148/cb11947410s http://id.loc.gov/authorities/subjects/sh85101028 http://d-nb.info/gnd/4120310-0 http://id.ndl.go.jp/auth/ndlna/00563095 http://glottolog.org/resource/languoid/id/phoe1238 http://glottolog.org/resource/languoid/id/phoe1239 http://www.sil.org/iso639-3/documentation.asp?id=p... https://books.google.com/books?id=SLSzNfdcqfoC https://www.jstor.org/stable/545378